yêu em yêu cả đường đi lối về

1. Chiều vắng vẻ, bước đi tôi, thinc im bước bên trên nhỏ đườngMột bạn bắt đầu vừa qua, dáng vẻ thân trực thuộc yêu thương thươngNgười new, bước mặt em, đôi bàn tay đang rứa chặtNhìn tôi, khẽ mỉm cười nói, như chứng tỏ tình yêu thương.ĐK: Người yêu thương cũ, bao gồm người bắt đầu bước qua Có thể thấy, Robert Frost có sự chiêm nghiệm sâu sa về lẽ ở đời của riêng ông, rằng những con đường đi tới thành công, tới một cuộc sống hạnh phúc cũng giống như sáu tỉ cánh cửa dẫn tới cõi Niết Bàn, nhiệm vụ của chúng ta là phải tìm ra cánh cửa của riêng mình với một sự chủ động tích cực, để tạo ra những giá trị thực sự cho cuộc sống. Chỉ cần nhìn cặp đôi nắm tay nhau đi trên đường, nhìn những ánh mắt trao nhau tình tứ, là những cử chỉ ngọt ngào, lãng mạn khi yêu cũng đủ khiến người khác cảm nhận được tình yêu giữa hai người. Vì chỉ có những người đang yêu mới vượt qua những giới hạn mà bạn bè không được chạm tới và những điều đó chỉ dành riêng cho người mà người ta yêu thôi. Vay Tiền Cấp Tốc Online Cmnd. Chuyện kể vào thời Xuân Thu bên Trung Hoa, vua nước Vệ rất yêu Di Tử Hà. Phép nước, ai đi trộm xe vua, phải tội chặt chân. Ngày kia, mẹ Tử Hà ốm nặng, giữa khuya có người đến báo, Tử Hà vội lấy xe vua ra đi. Nghe thấy, vua khen “Tử Hà thật hiếu, hết lòng với mẹ mà quên cả tội chặt chân”. Dịp khác, theo vua dạo chơi ngoài vườn, đang ăn quả đào, thấy ngọt, còn một nửa, Tử Hà trao cho vua, vua nói “Yêu ta thật, của đang ngon miệng mà biết nhường ta”. Về sau, Tử Hà thất sủng, một hôm có lỗi, vua mắng “Tử Hà trước, cả gan tự tiện lấy xe ta đi; bận khác, dám đưa ta quả đào thừa, thực là trọng tội với ta đã lâu ngày”. Nói xong, sai đem Tử Hà ra chặt chân. Ôi ! Tử Hà ăn ở với vua tiền hậu nhất nhất, thế mà trước vua khen, sau vua chê là vì ở chỗ yêu nên tốt, ghét nên xấu vậy. Cái yêu cái ghét thường làm người ta mù quáng trước giá trị đích thực của một con người. “Khen chanh, chanh ngọt; chê hồng, hồng chua”. Tự tâm đã thế, cư xử cũng thế lúc yêu, hậu bao nhiêu; lúc ghét, bạc bấy nhiêu. “Yêu nhau cau bảy bổ ba, ghét nhau cau bảy bổ ra làm mười”. “Yêu nhau yêu cả tông chi, ghét nhau ghét cả đường đi lối về”. Thấy mặt là ghét, thấy mặt là đi ngõ khác. Ghét đến nỗi trong Nhà Thờ khi nghe “Anh chị em hãy chúc bình an cho nhau” thì có người lơ lơ láo láo như con mồ côi nhìn lên… ngắm đàng thánh giá để khỏi nhìn vào người mình ít ưa. Còn Chúa Giêsu, vì luôn yêu thương nên Ngài chỉ nhớ điều tốt nơi người khác. Ngài luôn hy vọng để mở ra, để phóng chiếu cho những tội nhân một tương lai, cả với kẻ chống đối mình. Ngài nói với người cùng chịu tử hình “Hôm nay, anh sẽ ở trên thiên đàng với tôi”, với Dakêu “Hôm nay nhà này được ơn cứu độ”, với người phụ nữ lấy tóc mình lau chân Ngài “Tội chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều”, với người thông luật “Ông không còn xa Nước Thiên Chúa bao nhiêu”. Lạy Chúa, mỗi ngày, chúng con chiêm ngắm Chúa, và đôi khi phải ngắm cả những người mình ít ưa đang quỳ lên, đứng xuống, sau lưng, trước mặt chúng con. Xin cho con cũng có một con tim nhân ái như Chúa. Amen. Trích một suy niệm của Lm. MINH ANH, Huế Có thể quý vị quan tâm Người đăng tin Linh mục Dòng Chúa Cứu Thế Hai bài gần nhất Người Anh có câu thành ngữ "Love me, love my dog", còn người Việt nói câu "Yêu nhau yêu cả đường đi lối về". Thành ngữ luôn là đề tài thú vị với những người học tiếng Anh. Nắm chắc thành ngữ, người học có thể tự tin khi dùng trong bài writing hoặc khi đọc các mẩu truyện, bài báo tiếng Anh. Nhiều thành ngữ tiếng Anh và tiếng Việt có sự tương đồng, do đó, để dễ nhớ, các bạn có thể liên hệ những cặp thành ngữ giống nhau như cách sau đây No money, no honey Tiền hết là tình hết Love me, love my dog Yêu nhau yêu cả đường đi Out of sight, out of mind Xa mặt cách lòng Strong and tough Chân cứng đá mềm Timid as a rabbit Nhát như thỏ đế Like father like son Cha nào con nấy To pummel to beat up Thượng cẳng chân hạ cẳng tay Mute as a fish Câm như hến To get a godsend Chẳng may chó ngáp phải ruồi To speak by guess and by god Ăn ốc nói mò The grass is always greener on the other side of the fence Đứng núi này trông núi nọ Actions speak louder than words Làm hay hơn nói Behind every great man, there is a great woman Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn He who laughs today may weep tomorrow Cười người hôm trước hôm sau người cười Man proposes, God disposes Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên Great minds think alike Chí lớn gặp nhau You scratch my back and i'll scratch yours Có qua có lại mới toại lòng nhau Grasp all, lose all Tham thì thâm It is the first step that counts Vạn sự khởi đầu nan Lucky at cards, unlucky in love Đen tình, đỏ bạc Y VânTrắc nghiệm với 10 thành ngữ tiếng Anh thú vị Title Yêu ai yêu cả đường đi lối về Author ichikonohakko Translator Hou Sou Fandom DC Comics Rating K+ Pairing Clark Kent/Bruce Wayne, Conner Kent/Timothy Drake Genres romance, M/M, AU Disclaimer Người dịch cũng như người viết không sở hữu nhân vật hay đăng vì mục đích thương mại.. Summary Tên gốc của fic là Storge storgē, Tiếng Hy Lạp οργή nghĩa là yêu thích một người vì người đó giống hoặc là người trong gia đình, họ hàng, thân quen của người mình yêu. Kiểu như ba yêu các con vì các con giống má vậy đó. Hay là chuyện Clark Kent ra mắt những đứa trẻ nhà Wayne. Permission Tiếng nhạc jazz ngân nga phát ra từ chiếc loa trên bệ lò sưởi, rượu vang, pho mát và hai thân thể trần trụi âu yếm nhau dưới lần chăn lụa mượt mà, chưa bao giờ Clark Kent có cảm giác gần với “nhà” đến thế. Anh đáng ra nên ở Smallville, đóng vai cậu trai Kansas vật lộn với đồng lương phóng viên còm cõi. Nỗi lo lớn nhất trong lòng anh phải là việc Lois sẽ gọi giục bài biên tập đáng lẽ đã phải nộp từ xửa xừa xưa. “Nhà” nên là nơi anh được nằm dưới trời sao, bao vây bởi những âm thanh quen thuộc của dế gáy và máy cắt cỏ kêu vang từ nông trại gia đình Kent. Nhưng kì lạ thay, nơi này cũng có cảm giác như “nhà”. Bruce đang tỉnh như sáo, mắt dán vào ngọn lửa bập bùng. Lưng hắn tựa sát vào ngực Clark như một bằng chứng cho lòng tin chỉ anh mới nhận được sau mười năm quen biết và năm năm đằng đẵng tán tỉnh người kia. Rồi cuối cùng, cuối cùng, sau bữa tối nhỏ tuyệt diệu trong một nhà hàng sang trọng bậc nhất Gotham kia Clark chi, anh đã tiết kiệm nửa đời cho khoảnh khắc bé nhỏ ấy và một lời tỏ tình chân thành đến từ chàng phóng viên rằng đúng vậy, anh yêu em, Bruce, tình cảm ấy đã nhen nhóm suốt…năm năm, anh đoán thế, Bruce đã quyết định thử đến với anh. Đã mười lăm năm kể từ ngày Bruce Wayne gặp Clark Kent trong một buổi lễ từ thiện của tập đoàn Wayne. Khi đó họ mới chừng đôi mươi và đến tận bây giờ mối tình ấy mới đơm hoa kết trái. Clark không cho rằng thế là quá muộn. Chuyện đó phù hợp như việc anh và Bruce ở bên nhau vậy. Sau bữa tối kia, Bruce giành lấy quyền chủ động. Hắn khiến anh say mê đắm đuối, kéo anh vào chiếc Benz đen tiến thẳng đến một căn hộ trên tầng thượng của hắn ở trung tâm Gotham. Đêm đó họ trao nhau những lời ngọt ngào, rồi dần thăng hoa thành điều mà cả hai đã mong đợi bấy lâu. Clark chủ động hôn còn Bruce chủ động kéo cả hai vào giường. Họ làm tình hết lần này đến lần khác. Một đêm tình hoàn hảo. Mãi đến khi Bruce bật ra một tiếng thở dài khác thường, anh mới vội quay về hướng ngọn lửa vẫn cháy đượm. “Bruce? Sao thế em?” Bởi vì Bruce chưa từng thở dài như thế. Thở hắt ra kiệt sức mỗi khi Clark thử làm gì đó ngu ngốc? Ừ thì có, nhưng chưa từng có kiểu thở dài thườn thượt như hắn mới làm. Bruce quay lại nhìn anh, ánh sáng dịu nhẹ của căn hộ làm sắc nét thêm vẻ điển trai trên khuôn mặt hắn. “Clark.” Hắn nói bằng chất giọng sâu lắng và gợi tình như trước giới truyền thông. Bruce là một tỉ phú playboy, nhưng đồng thời Bruce cũng là một ai đó rất khác. Lần đầu tiên gặp gỡ Clark cũng nhìn nhận hắn như giới báo chí vẫn nhìn nhận, vì dẫu sao Clark đúng là một nhà báo. Nhưng sau đó anh nhanh chóng nhận ra nhưng mặt ẩn dấu bên trong. Anh nhìn thấy một người đàn ông yêu Gotham bằng cả trái tim, một người vẫn luôn trống rỗng như cậu bé kia vào cái ngày bị cướp đi cha mẹ, một người nhiệt thành đến mức nhận nuôi những đứa trẻ đồng cảm, và trên tất cả, Clark nhận ra Bruce là một người tha thiết với tình yêu. Tên cô ta là Talia Al Ghul, con gái đầu của chủ tịch tập đoàn Al Ghul. Bruce gặp cô ta trong một buổi lễ từ thiện tại Nanda Parbat vài năm sau khi hắn quen biết Clark. Rồi sau đó cô chiếm trọn trái tim hắn. Clark không thể nhớ hết mọi chuyện, nhưng anh nhớ Bruce đã nói về Talia nhiều đến thế nào. Không phải với giới truyền thông, thậm chí không phải với những đứa trẻ mà hắn thu dưỡng, hắn chỉ nói với Clark. Việc Bruce yêu một người đến thế, thường xuyên nhắc đến việc Talia đẹp đến nhường nào hay những bữa tối của họ đã tinh tế đến đâu quả có hơi kì lạ. Họ cũng đã tính đến hôn nhân, nhưng mối tình đó không lâu bền. Clark vẫn nhớ cái đêm Bruce đến chỗ anh, im lặng, không nói một lời. Họ chỉ cùng ngồi xuống trên sô pha của Clark, cùng uống bia từ trong tủ lạnh của Clark. Talia đã rời bỏ hắn. Cô ta chỉ để lại một mảnh giấy trên tủ đầu giường nói rằng cô yêu hắn, nhưng cô yêu cha mình hơn. Trái tim Bruce đã tan vỡ từ ngày đó chuyện đã cách đây sáu năm và Clark cặm cụi giúp hắn ghép từng mảnh vỡ lại đến bây giờ. Ban đầu đó chỉ là chuyện bạn bè quan tâm đến nhau, nhưng sau đó mọi thứ dần thăng tiến đến một điều hơn cả thế. “Sao?” Clark nói nhỏ, chợt nhận ra mình đã để khoảng trống kéo dài quá lâu. May thay Bruce không có vẻ gì là đang thúc giục. “Em đang…suy nghĩ,” hắn do dự. Than ôi Rao, có phải em ấy đang nghĩ lại về tình cảm này không? “Về chuyện gì cơ?” Clark hỏi, cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể. “Nếu chúng ta định nghiêm túc…em có chuyện phải nói với anh…” Clark có thể cảm thấy từng thớ cơ trên người trở nên căng thẳng. Hắn định nói gì sau từng đó bữa tối và những đêm tình họ có nhau? Talia? Cô ta đã quay lại? Người duy nhất trên đời có thể khiến Bruce lo lắng đến thế chỉ có thể là Talia hoặc… “Em muốn anh gặp các con em.” …đám con của hắn. Clark nhắm mắt lại, cố nhớ từng khuôn mặt trong gia đình nhỏ của Bruce. Đầu tiên là Alfred, tất nhiên, rồi đến Richard Grayson, Jason Todd, Timothy Drake, Cassandra Cain, và mảnh ghép cuối cùng là đứa bé Talia đã quẳng cho Bruce nuôi dưỡng vài tháng trước, Damian. Bruce đã rất rất cẩn thận không để Clark gặp đám trẻ. Tại sao? Anh không biết và cũng không định hỏi. Tuy nhiên anh gặp Alfred rất nhiều lần mỗi khi ghé qua thái ấp. Nhưng còn con của Bruce… Clark biết tất cả bọn chúng, bao gồm tên tuổi, mặt mũi và lí lịch công khai. Tỉ phú Bruce Wayne nổi tiếng bởi lòng hảo tâm trong việc nhận nuôi trẻ mồ côi ở Gotham. Những đứa trẻ trong gia đình Wayne là con cưng của giới truyền thông. Daily Planet đã từng phân công Clark viết một bài về việc hắn nhận nuôi Timothy nhà Drake sau cái chết của Jack và Janet Drake. Clark đã từ chối công việc đó vì không chắc mình có thể đám bảo tính khách quan. Không phải Clark chưa từng nghĩ việc yêu Bruce Wayne không đồng nghĩa với việc yêu thương tất cả những đứa con của hắn. Vậy nên anh nở một nụ cười chân thành, đảm bảo nhất và nói “Với điều kiện em cũng đồng ý gặp Conner và Kara.” Bruce cười. 1. Chàng trai trẻ trước mặt anh có nụ cười nồng ấm, hạnh phúc nhất mà Clark từng bắt gặp. Dưới bầu trời dường như muôn đời phủ mây xám của Gotham, nụ cười của Richard Grayson như làm sáng bừng cả không khí xung quanh họ. Hai người gặp nhau ở một quán ăn gần Đại học Gotham, chàng trai trẻ vừa tan lớp còn Clark có một đề tài đặc biệt về Arkham cần phải viết cho Planet. Chuyện gặp gỡ hoàn toàn là vô tình, giống như anh đã định từ đầu. Với Dick, Bruce từng nói mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu anh không lên kế hoạch. Cứ va phải nó rồi nó sẽ nói chuyện với anh như thể hai người là bạn thâm niên. Và đó là cách mà Clark hạ cánh ở một quán ăn, ngắm nhìn đứa con lớn nhất của Bruce ngốn ngấu một bịch khoai chiên và hăm-bơ-gơ. “Ừm, tên chú là Clark Kent.” Clark mở lời, cố tìm cách dễ nhất để diễn đạt. Chú là một phóng viên? Là bạn của Bruce? Bạn trai của Bruce? Dick chợt khựng lại, mắt trợn tròn, ngửa cổ cố nuốt hết chỗ đồ ăn trong miệng xuống. “Oa oa, từ từ thôi cậu máy nghiền” , Clark nói, vươn tay đưa cho cậu một cốc nước khoáng. Dick nhận lấy rồi nuốt chửng hết chỗ thức ăn. “Cháu là Richard Grayson, cứ gọi cháu là Dick. Chú không biết cháu vui đến mức nào khi được gặp chú đâu!” Đôi mắt chàng trai lấp lánh như thể vừa vớ được vé đi xem bộ phim yêu thích. “Và bọn cháu đang băn khoăn không biết đến chừng nào B mới giới thiệu bạn trai cho tụi này nữa. Với cả, vâng, vâng, cháu hết sức đồng ý chú hẹn hò với Sếp Lớn, Clark ạ!” Giọng nói của cậu chân thành đến mức Clark không biết phải làm sao. Nhưng ngay lúc này… “Sao cháu biết chú?” Chàng trai cười toe. “Timmy nhà cháu là một chuyên gia công nghệ, chú biết không? Quá dễ để phát hiện ra Bruce đang hẹn hò với ai mỗi khi ổng nói cần thời gian riêng tư. Mà bọn cháu quá rành cách hack camera an ninh của ổng rồi.” Và đó là nguyên nhân Clark Kent học được việc không được coi thường trẻ con, nhất là con nhà Bruce. 2, Jason Todd là nhân vật khó nắm bắt nhất trong nhà Wayne chỉ sau Cassandra Cain. Mặc dù vậy, không ai biết lí do tại sao. Chộp được ảnh của Cassandra là rất khó, vì cô nhóc hiếm khi rời khỏi Thái ấp Wayne, nhưng Jason thì luôn ra ngoài lêu lổng. Hắn luôn mặc áo khoác nâu, quần da, nhét hai cái súng hơi bên hông, lang thang xuống khu trung tâm Gotham như thể mình là chủ nơi này. Nhưng đến giờ vẫn không ai biết hằng đêm Jason vẫn đi đâu. Có điều, đêm nay, Clark là ngoại lệ. Thực ra anh đã cố nhờ Alfred giúp anh đặt lịch hẹn với Jason, vì theo lời Bruce nói, Jason không phải dạng thích làm quen với người mới như Dick. Hắn xếp những người mới gặp vào hai loại loại hắn không thích và loại hắn ghét. Nhưng một khi những người đó được giới thiệu bởi ai đó trong gia đình Jason, hắn sẽ cho họ vào nhóm “không tồi” và Clark thực lòng chỉ mong vào được nhóm thứ ba này. Tuy rằng sau đó số phận dường như đã sắp sẵn một điều bất ngờ khác cho anh. Đêm ở một casino trong khu thương mại bao giờ cũng hỗn loạn và Clark chỉ vô tình ở gần đó khi anh bắt gặp vạt trắng quen thuộc trên mái tóc đen của gã trai đang kẹt trong một vụ ẩu đả đòi mạng. Clark bị sốc, nhưng khi anh chuẩn bị lao vào giúp thì đứa con thứ hai của bạn trai anh, Jason, đã đá bay cằm một gã bự con làm gã xỉu ngay trên vỉa hè. Vậy nên anh ở đây, đứng ngơ ngác giữa tên to xác và con trai của bạn trai anh, giương mắt lên nhìn trân trối. “Ôi chết tiệt!” Jason chửi thề. “Ông đang định nói tào lao gì về Bruce hay sao hả? Tôi chốt hạ thằng đó, được chưa? Tôi đâu có cần ông giúp.” Rõ ràng là việc anh đứng cách đó vài mét đã khiến Jason kết luận là anh đã nhúng tay vào. Clark không biết phải nói hay làm gì, nhưng sau đó não anh ổn định lại, chỉ huy mồm phun ra “Tôi đang hẹn hò với bố cậu.” Rõ là chả liên quan đến Jason. Hay bất cứ thứ gì trong tình huống này. Clark quan sát biểu cảm trên mặt gã trai chuyển từ rối rắm tột độ sang nghi ngờ rồi bất chợt cười thành tiếng. Cái cách Jason cười giống hệt như kiểu cười của Bruce, dù không rộn rã bằng. Điệu cười của Jason không giống với vẻ nồng ấm và hạnh phúc của Dick mà có vẻ thuần khiết chỉ là thích thú thôi. Jason có vẻ như là kiểu người ưa thích những câu đùa không liên quan gì đến thời gian và địa điểm. Sau khi tiếng cười dịu lại, Jason soi Clark từ đầu đến chân trước khi khịt mũi rồi quay đầu bước đi. Có điều anh vẫn có thể nghe tiếng gã nói “Không tệ đâu, Bruce.” Tiếng nói nhỏ như một lời thì thầm trong hơi thở. 3, “Tên chú là Clark Kent và hiện nay chú đang hẹn hò với Bruce.” Một nụ cười ấm áp và thấu hiểu hiện lên trên khuôn mặt cô bé tóc đen ngồi đối diện anh trong thư viện ấm cúng của thái ấp Wayne. Họ đã ngồi im lặng bên nhau cả một tiếng đồng hồ, âm thanh duy nhất nghe được là tiếng lách tách của lò sưởi và bản Nocturne của Sô-panh được đặt quay liên tục. Cassandra Cain không nói chuyện, nhưng khi anh nói, cô bé sẽ lắng nghe. Cô nghe và quan sát, thu vào mắt vẻ lúng túng, lo lắng, nét hoang mang nghi ngại rằng những đứa con yêu quý của Bruce sẽ không chấp nhận anh… Clark cảm thấy như mình bị lột trần dưới ánh mắt ấy. Nhưng sau đó, cô nở một nụ cười. “Cháu biết rồi. Chú dường như đã đem những điều tốt lành nhất đến cho cha.” Cô bé nói bằng giọng nhỏ nhẹ như hữu lực. “Cứ gọi cháu là Cass, được chứ?” Bàn tay cô đặt trên tay anh và Clark cảm thấy như mọi chuyện rồi sẽ ổn cả. 4, Clark phải thừa nhận anh không hề nghĩ sẽ gặp Tim Drake trong tình huống này. Anh đã tưởng tượng rằng cuộc gặp gỡ sẽ gần giống như việc anh tiếp xúc với Cass trong một tâm thế chuẩn bị từ trước, khi anh đã tìm hiểu kĩ Tim để tìm được vài điểm chung giữa hai người. Anh thật lòng không nghĩ được mình sẽ gặp đứa con trai thứ ba của Bruce đang bán khỏa thân nằm trên bàn cà phê nhà anh, hôn hít Conner cũng trần trùng trục. “Ôi, nè, con không biết ba sẽ về sớm thế!” Conner kêu lên, vội tách ra khỏi Tim và tròng áo vào người. Tim di chuyển nhanh và duyên dáng hệt như cách Bruce làm mỗi khi hắn vọt khỏi chỗ Clark để đi làm việc riêng. Đôi môi Tim cong lên thành một nụ cười cứng cỏi nhưng cũng hài hòa trong khi cậu mặc áo vào. “Hân hạnh được gặp chú, chú Kent.” Conner nhìn như thể cậu nghĩ Tim mất trí, nhưng cậu thiếu niên kia không thèm để tâm. “Bruce đã rất kiên quyết không cho bọn cháu tìm hiểu thêm về chú. Thật lòng cháu từng nghĩ chú sẽ mãi là tình nhân bí mật của ông ấy, nhưng có vẻ như mọi chuyện giờ đã ổn thỏa hơn.” Tim chìa tay ra. Clark nhìn bàn tay ấy, kinh ngạc và thích thú đan xen. Tim rất giống Bruce. Trong cách cư xử, phong thái nói năng, và rõ nhất là…khẩu vị với đám đàn ông nhà Kent. “À..ừm,” Clark lắp bắp, không biết phải làm gì. Mấy ngày nay anh đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác bởi mấy đứa trẻ nhà Wayne. Anh nắm lấy tay Tim và cậu thiếu niên siết chặt cái bắt tay của họ. “Nếu chú được Cass chấp thuận thì cháu cũng vậy thôi. Chúc may mắn với ác quỷ…ý cháu là Damian.” Tim mỉm cười nhẹ nhàng trước khi buông tay, xoay người nhặt chiếc điện thoại trên sô pha cạnh đó, hôn gió Conner rồi rời khỏi căn hộ của Clark. Conner há hốc miệng. “Ba đang hẹn hò với Bruce Wayne hả?!” Clark chỉ biết thở dài. 5, Alfred đã căn dặn anh đủ điều không nên làm khi anh ghé qua thái ấp vào một buổi chiều lạnh giá. Đừng đeo thắt lưng hay khăn choàng hay mọi trang sức gì trên cổ. Áo cổ lọ được khuyến khích nhưng không phải màu đỏ vì sẽ khó thấy vết máu nghiêm túc đấy hả?. Vậy nên Clark chỉ mặc quần vải đen và áo cổ lọ màu xanh lam. Bruce đã ra ngoài với Dick, Jason và Cas để chọn đồ trang trí Giáng Sinh cho một buổi lễ từ thiện của tập đoàn Wayne. Điều đó có nghĩa là chỉ có Tim và Damian ở lại trong thái ấp. Tim phải làm việc còn Damian đang hờn dỗi nó không chịu thừa nhận đâu vì Cha yêu cầu Grayson làm việc nhưng tôi mới là người thừa kế, tôi đáng lẽ phải là đứa được làm’. Thế nên nó chọn ở lì cả ngày trong phòng chiếu phim, dán mắt vào danh sách phim Giáng sinh yêu thích của Bruce. Tim bảo anh rõ là cậu đã xin số Clark từ chỗ Conner từ hồi nảo hồi nào rằng nếu anh muốn gặp Damian trước tiệc đêm Giáng Sinh của nhà Wayne thì bây giờ chính là lúc phù hợp nhất. Vậy nên lúc này anh đang đứng đây, trước cừa phòng chiếu phim với một khay bạc đặt bắp rang bơ và eggnog không cồn – những thứ mà Damian đã yêu cầu Alfred mang lên trước đó. Trong số tất cả những đứa con của mình, Bruce cảnh báo anh về Damian nhiều nhất. Clark nghĩ việc Bruce lo lắng đến nhường nào về những gì Damian sẽ cảm thấy đến mức hắn kể hết với Clark mọi thứ hắn biết về con trai mình phần nào đó thật đáng yêu. Clark hít một hơi thật sâu. Đến lúc phải đối diện rồi. Anh gõ cử phòng hai lần, vì Damian không thích số lẻ, kiên nhẫn đợi cho đến khi nghe thấy tiếng nói nhỏ “Vào đi, Pennyworth” của cậu bé bên trong. Clark bước vào. Căn phòng tối thui, nguồn sáng duy nhất đến từ cái màn hình ti vi không lồ. Anh có thể thấy một dúm tóc của Damian nhô ra dưới ba lớp chăn và…đợi đã, ba? “Bác lâu quá, Pennyworth.” Giọng thằng bé khàn đặc và ốm yếu. Damian không rời mắt khỏi màn hình, chỉ vươn tay lấy đồ uống. “Tôi cho rằng cha vẫn chưa về phải không?” Nó cất tiếng ho khẽ. “Và làm ơn lấy giùm tôi cái điều khiển được không? Tôi cần bật điều hòa, lạnh quá” Clark vội đặt chiếc khay xuống cái bàn cạnh đó, chạy đến bàn cà phê ở cuối phòng. Anh cũng từng ở trong căn phòng này nhiều lần để xem phim cùng Bruce rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy phòng nóng đến vậy. Cầm lấy cái điều khiển điều hòa, anh tiến đến tủ lạnh để lấy túi đá chườm mà Bruce đặt ở mỗi tủ lạnh trong thái ấp của hắn. Clark quay lại chỗ sô pha, đặt điều khiển vào bàn tay nhỏ bé của Damian rồi chườm đá lên đầu Damian để hạ sốt. “Cháu bị sốt rồi.” Anh nói, lo lắng cho đứa trẻ. Khuôn mặt Damian ửng đỏ, hai mắt díp lại. “Đó là một lời nhận định thừa thãi, Pennyworth. Tôi biết mình đang sốt. Giờ để tôi một mình, tôi muốn xem phim.” Dù nói thế nhưng nó chẳng mở mắt ra. Clark nhíu mày. “Cháu đã ăn gì chưa?” “Tôi chưa. Cha có vẻ rất chờ mong bữa tiệc đêm Giáng sinh này. Sẽ rất vô phép nếu tôi ăn trước và đánh mất khẩu vị.” Clark định xuống bếp nhờ Alfred đặt nồi cháo, vì rõ ràng Damian đã ốm đến mức nó còn không nhận ra anh không phải là bác quản gia. Nhưng trước khi anh kịp đứng lên, Damian thở dài. “Mấy ngày nay ông ấy có vẻ hạnh phúc hơn, bác có thấy vậy không? Grayson nói đó là vì người tên Kent mà Drake đã nói với chúng ta.” “Tôi…tôi muốn gặp anh ta một ngày nào đó. Grayson, Todd, Cain và thậm chí Drake cũng đã kể với tôi chuyện Cha đã đau khổ thế nào khi không có Mẹ ở bên mấy năm nay. Khi mới tới đây tôi cũng thấy thế. Nhưng giờ ông ấy hạnh phúc hơn rồi. Mẹ yêu Cha, nhưng tôi không nghĩ bà sẽ rời bỏ nhà Al Ghul để trở thành một người nhà Wayne. Tôi muốn thấy Cha hạnh phúc, nên có vẻ gã Kent đó không tồi.” Damian lầm bầm. Đứa bé sáu tuổi vẫn run rẩy dưới lớp chăn. “Pennyworth? Bác có nghe không thế?” Clark mỉm cười xoa đầu Damian để nhận được một tiếng gầm gừ khó chịu từ cậu bé. “Tôi thực lòng mong vậy, cậu chủ Damian.” Anh xuống bếp, vừa đi vừa nghĩ đến việc mình sẽ yêu thương đứa nhóc này đến mức nào sau khi nhận ra những gì ẩn giấu sau cái hố lửa mà Bruce đã miêu tả. Thật lòng, anh mong mình sẽ yêu thương tất cả những đứa trẻ mình đã gặp như đã yêu say đắm cha của chúng. Lần đầu tiên trong đời, Clark cảm thấy như mình đang ở trên chín tầng mây. Anh nghĩ về tương lại, về gia đình nhỏ vốn chỉ có anh, Conner và Kara sẽ trở nên đông vui thế nào khi có thêm Bruce và các con trong đó. End.

yêu em yêu cả đường đi lối về